User talk:Lê Anh

Page contents not supported in other languages.
From Wikipedia, the free encyclopedia

From [[Lê Anh's]http://blog.360.yahoo.com/blog-thlFf_oicqj3uQKhfV.x8cTgc00Xths6E5Y-?cq=1&p=2200] - all about me

Một đêm không ngủ và hứng thang lang.

5 giờ kém 5, kém 4 hay muộn hơn một chút sao đó, có lẽ là kém 3, dắt xe ra khỏi nhà. Không khí mát lạnh, ẩm ướt và bầu trời lác đác sao. Hà Nội sớm này chìm trong làn sương mơ hồ như tiềm thức. Sau hai đường cua ra đường lớn, thằng thói quen định vít ga nhưng thằng linh cảm thấy bất an đành kìm tay lại. Đường rất vắng, một nón sương chói lòa tỏa ra từ đèn pha bay chầm chậm trên đường: kim công-tơ-mét ngấp nghé vạch 90; cung đường dài, giữa là hàng cau và hai bên hè nở đầy hoa sữa. Tay lái hơi hơi rung dưới đèn đường hiu hắt. Lãng... mạng (tức có một cái mạng đang bồng bênh trên sóng) thật đấy.

Ngã tư Cổ Nhuế, mẹ, gần sáng rồi mà các em út sao vẫn chưa chịu ngủ. Cùng vui trong không khí APEC và hơi hướng WTO chăng? Dãy quán cóc liêu xiêu lố nhố toàn váy là váy. Váy ngắn cỡ gang, áo cổ trễ ngiêng nghiêng dưới hàng dâu da xoan mùa này đang hoa. Hoa dâu da thanh và hơi chua, sẽ ngửi thấy trong một hơi dài hít sâu tinh tế, khi tia nhìn không tạo với đường đi một góc 90 độ. Mùi đàn bà ngầy ngậy, mát mẻ (tởm tởm)... Màn sương lạnh lùng tự nhiên trở nên an lành, trong vắt. Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng... ré mi fa sol cứ thế là tuôn ra trên môi, vô thức.

Rồi con đường chạy thẳng qua cánh đồng. Sương giăng mờ những thửa vuông vức khi xưa trồng lúa, mà nay là xuyến chi (cứt lợn). Lãng mạn. Chỗ này đã rất gần nhà Quang thối. Hàng xà cừ này có lẽ đã hơn 15 năm tuổi, ghi dấu bao nhiêu nhọc nhằn của cái thuở lóc cóc đạp xe đi học. Sắp đến nhà thằng Quang nhỉ – nói nhỏ như để cho thằng ngồi sau nghe và quay ra. Yên xe đẫm sương, trống hoác và hụt hẫng. Một luồng gì đó chạy dọc sống lưng... Đồng không, xuyến chi lúp xúp. 500m để đến nhà Quang thối xa thật là xa...


Nhớ Hàng Bạc, nhớ qua Hàng Đào... hai thằng lượn xe y như câu hát. Gần 6h, Bờ Hồ đông người vắng xe. Toàn những người tốt bụng, hiền lành – trỏ những lưng áo đẫm mồ hôi (chắc là kết quả của sự dậy sớm và vài ba vòng hồ đi bộ), Quang phán – họ, không bao giờ thức khuya, và tất nhiên, chẳng khi nào lang thang đêm! Đúng phóc! Vỉa hè toàn các cụ hưu trí và trẻ em vị thành niên đang đi bộ, tập thể dục. Dạo này thi thoảng hay lan man ngơ ngẩn suy nghĩ về hạnh phúc và bất hạnh, về lăn tăn và không gợn sóng, về sự sống và cái chết... Đấy, lúc ngồi ăn phở, vừa dẫm con kiến đỏ chết dí dị, thằng kiến đen ở đâu đã le te từ đâu chạy ra tha xác. Sự bất hạnh của người này nhiều khi lại là niềm vui của kẻ khác; và ranh giới giữa sự sống và cái chết, đôi khi, rất mong manh. 7h sáng, thả Quang thối xuống đất để cậu chàng trở về với đời thường, không cho bay nữa. Còn bát phở Hàng Đào lúc nãy – bát phở nóng sốt ăn ngay trên vỉa hè, ngay bên dòng nước liu riu lại kêu gọi ta về cõi siêu thực: về nhà ngủ!

Ngủ lấy sức cho một trận tưng bừng về chiều.

Call me now... bạn bè hôm nay được mẻ sốc do thằng bé chơi tiếng ngoại. Nguyên là do cái mạng mobi chết tiệt từ sáng đ’ thể nào gọi được, điện thoại lại rơi mất bút nên mỗi khi muốn liên lạc nhanh với ai là phải chọn cái template này để gửi SMS, gửi xong ngồi đợi đối tác gọi lại. Call me now - từ 12h trưa đến 1h chiều, phang cho ông lớp trưởng hơn chục phát. Qua trường Dược, cũng phải Call me now 2 phát mới gọi được bạn Thảo ra. Rồi đến trường, lạc mất đồng môn trên đường đi thịt chó, nhưng cuối cùng cũng tìm được đến nơi sau khi Call me now dăm bảy phát. Thật là hài hước! Thịt chó chia tay lớp. Mấy chục cái mạng uống như chưa bao giờ được uống. Những thằng ngày thường gạ gẫm rượu chè rất khó thì hôm nay cũng hết mình. Những thằng ngày thường, chẳng gặp trên lớp thì ngoài quán nước, chào nhau suồng sã bằng bao thuốc, bằng dế lửa thì hôm nay chào nhau đến là đau với những cái xiết, đến ngạt thở với những cái ôm. Học xong ra trường chả biết có lúc nào đông đủ như này nữa không... Nhác thấy mấy thằng trốn ra đi WC, có thằng đứng nôn, có thằng ngồi khóc. Anh em chia tay sướt mướt men xong, giải tán được thì cũng đã tối. Gần 7h. Call me now cho Chi-còm nhát nữa. Nàng cũng lì, reply, không thèm gọi mới điên. Tức tối đọc tin nhắn rồi đến chỗ hẹn.

7h. Dựng xe trước cổng trường. Đứng ngóng lạc lõng giữa đám sinh viên cùng trường đi ra đi vào (bọn này chắc khóa mới, chả gặp bao giờ). Call me now nhát nữa và ra về, vì tin nhắn lại mang nội dung can-xen (cancel, đọc theo tiếng Anh của thằng Giang – chả hiểu sao lại nghĩ đến thằng Giang). Đường về đâm sâu vào rừng ổi, và lại giăng giăng sương. Sợ đường này nhất. Hai bên đường ổi ken dày như cấy lúa, tối mịt, chướng lạnh ghê người. Một cái sống trâu chạy giữa đường, hai bên lề nước xâm xấp, lầy nhầy đất (không hiểu ma xui thế nào mà lúc trước không rẽ ra Yên Hòa). Của đáng tội, đường xấu, rượu bắt đầu ngấm, ... say loạng choạng, và xòe! Hình ảnh bàn chân dẫm chết con kiến lúc ăn phở ào về trong đầu, rõ ràng như chiếu một đoạn phim. Trượt sống trâu! Con xe tội nghiệp gầm nốt phát ga cuối cùng rồi đổ đè lên thằng người cưỡi nó. Cổ họng và sống mũi xộc mùi bùn tanh lợm. Call me now... nào, làm ngay thôi. Nhưng than ôi, em điện thoại thì đút đít, đếch với được, Call me now được cho ai đó tầm này có khi khó! Đúng là khó thật, tay chân rã hết ra, mềm nhũn. Và hình như một hai phút sau đó là ngất đi. Con xe, tất nhiên, vẫn hạnh phúc nằm đè lên cái thằng lâu nay áp bức nó...

Lúc này đây (mình mẩy sạch sẽ không sứt mẻ), gõ xong, ngồi đọc lại và soát qua một lượt chính tả mà vẫn chưa nhớ được chính xác là đã vùng lên từ bùn đất như thế nào.

Chỉ nhớ: 8h (chính xác là hơn 8h một tí), lại ngồi lên xe. Lết hết đoạn đường bùn thì có tin nhắn – lại là tin nhắn, không phải là một cuộc gọi. Đường Lê Đức Thọ đây rồi, mặt đường chuẩn QG đây rồi, sống rồi, đọc tin nhắn đã! Tay phải giữ ga, tay trái... Call me now để reply cái tin, tin của Chó-dại rủ đi uống nước. Một giọt bùn trên má chảy xuống mép. Vị bùn tanh tanh. Tỉnh táo. Và suy nghĩ: 7 rưỡi bắt đầu từ trường về, về đến điểm hẹn hạnh phúc của em Dream chiến chắc mất tầm 5 phút, cứ cho lúc đấy là 7h35 đi. Mẹ ơi, từ 7h35 đến 8h00 là 25 phút. 25 phút cắm mặt vào bùn, và sau đó tự đứng dậy (?) rồi chạy xe được, quả thực, cụ thể như nào... đ’ nhớ gì!

Mà thôi, kemeno. Ngủ đã. À đấy, hoa sữa ở đâu ùa qua song, thơm cả phòng. Ôi mùi hoa tôi yêu, mong con bà nó manh làm sao...


Hn, October 24. 2006